Chào mừng các bạn đến với hệ thống truyện sex TuoiNung.Link. Truyện sex hay, đọc truyện sex mới mỗi ngày! 

Truy cập vào TuoiNung.Link để lấy tên miền hiện tại của Website TuoiNung.

Truyện sex hay với đầy đủ các thể loại: phá trinh, loạn luân, ngoại tình, bạo dâm, hiếp dâm, dâm hiệp, học sinh, giáo viên, sinh viên ...

Đọc giả có nhu cầu gửi truyện sex đăng lên web, đóng góp ý kiến xây dựng web, xin gửi mail về địa chỉ Email: [email protected]

Tìm kiếm truyện tại đây:
Trang chủ >> Truyện 18+ >> Truyện Sex: Đời học sinh – Quyển 1 – Full

Kèo cá cược

Truyện Sex: Đời học sinh – Quyển 1 – Full


Phần 145

Trong số 20 thành viên có mặt trong hội của thằng Toàn, ngoài những nhỏ bình dân ra cũng có một số thành phần cốt cán trong ban cán sự lớp như bé Phương tân cán sự môn văn, Lam Ngọc lớp trưởng và đặc biệt còn có nhỏ Thu lớp phó lao động nữa. Đa số là con gái ham vui, nghe mùi đi chơi là lật đật đăng ký ngay.
Nhưng tôi cũng phải phục sự hào phóng của thằng Toàn nữa. Dẫn 17 đứa con gái đi theo thì xác định đến quán nào sạch quán đó. Ấy thế mà nó vẫn niềm nở nêu ra hàng loạt địa điểm ăn để bọn con gái lựa chọn. Theo như tôi biết thì những địa điểm đó không phải là những quán cốc bình dân ngoài lề đường đâu, những nơi nó nêu ra bao gồm cả một số nhà hàng đắt tiền nữa đấy, thiệt bái phục!

Sau khi bàn qua tính lại thì cả đám cũng chọn được một quán ăn có thể gọi là ứng ý nhất. Nhưng quán ăn đó không nằm trong danh sách mà thằng Toàn đưa ra, nó xuất phát từ một cô bé đá từng làm việc tại đó lâu năm.

Không ai khác hơn đó chính là bé Phương siêu dễ thương và quán ăn mà em đề nghị chính là quán Alice nằm ngay sau trường của chúng tôi học.

Quán Alice theo tôi nhận xét thì đó là quán được nhất rồi, đồ ăn ở đó bán rất rẻ nhưng lại rất ngon, cách phục vụ của nhân viên tại đó thì khỏi chê, rất lịch sự và hiếu khách. Đó là lí do vì sao khi Ngọc Phương vừa đề nghị đến quán Alice là tôi bỏ ngay một phiếu tán thành luôn không cần phải suy nghĩ. Ngay sau đó các nườm còn lại cũng đồng ý theo vì có lẽ đã ăn ở quán đó ít nhất một lần nên mới đồng loạt bỏ phiếu như thế.










Địa điểm đã được chốt chặn, bây giờ là phần chuẩn bị phương tiện di chuyển đến đó.

Theo như thằng Toàn phân tích thì cả nhóm có 20 đứa và 15 chiếc xe đạp, trong đó có 1 chiếc xe đạp điện của Lam Ngọc. Mà quán Alice có diện tích sân tương đối nhỏ nên phải hạn chế càng nhiều xe càng tốt.

Gửi bớt xe là cách duy nhất để giảm số lượng xe vào lúc này. Theo đó nhóm tôi sẽ gửi 5 chiếc xe đạp dư thừa vào bãi giữ xe ở gần siêu thị. 20 Người sẽ đạp trên 10 chiếc xe đạp còn lại theo đội hình 2 người 1 xe.

Như thế vừa giảm được số lượng xe lại vừa có thể tạo nên một không khí noel vui vẻ khi không một ai phải đạp xe một cách cô đơn, lẻ loi cả vì bây giờ ai cũng có cặp hết rồi còn gì 2 người 1 xe mà. Đúng là tại dàn xếp của thằng Toàn này lên bậc thánh rồi, ghê thật!

Nhưng Lam Ngọc lại không tán thành với việc gửi xe đó, bởi lẽ:

– Nè, tôi chạy xe đạp điện mà, cũng phải gửi sao?

– Uầy, bà phải cùng vui với mọi người một chút chứ!

Toàn phởn lều bều làm Lam Ngọc càng thắc mắc. Em khoanh hai tay trước ngực mà nhíu mày:

– Cùng vui thế nào?

– Thì bà thấy đấy, ở đây ai cũng đi xe đạp hết có mình bà đi xe đạp điện, chẳng lẽ bà đi trước bỏ tụi tui lại sao?

– Hừm, vậy nên tôi phải giữ xe à?

– Đều đó là lẽ dĩ nhiên!

Lam Ngọc bỗng nhìn một lượt hết những gương mặt trong nhóm rồi nhoẽn miệng:

– Vậy ai sẽ chở tôi?

Câu hỏi tưởng chừng như chỉ cần một cái giơ tay tình nguyện thôi thì sẽ được giải quyết ngay tốc xoẹt thế mà chả có nhỏ nào dám làm điều đó. Lại còn đùng đẩy nhau nữa chứ. Nhỏ này đùng sang nhỏ kia, nhỏ kia đùng sang nhỏ nọ, mặt mày nhỏ nào nhỏ nấy đều xanh như tàu lá chuối, ví rằng Lam Ngọc là hàng cấm chỉ cần chất em lên xe thôi là bị quy vào tội tử hình vậy, nhìn buồn cười tợn!

Thế rồi đến lượt thằng Khanh khờ bị đùng đẩy trách nhiệm, nhưng nó đã có một bình phong vô cùng lợi hại:

– Tui chở Linh Kiều rồi, không chở bà Ngọc được đâu!

– Ồ… ồ… ồ!

Nó vừa dứt câu thì cả đám đều đồng thanh ồ lên um cả một siêu thị nhưng rồi chẳng mấy chốc sau tất cả lại quay về vấn để hiện tại mà tìm cách thoái thác.

Và lần này nạn nhân chính là thằng Toàn phởn:

– Nè, Toàn chở Lam Ngọc đi đi! Chủ xị mà!

Toàn phởn nghe hung tin liền xua tay chối ngay:

– Đâu được! Tui cũng bận mà!

– Bận gì?

– Ừ thì…

Nửa chừng nó gãi đầu ấp úng làm cho mấy nhỏ con gái càng đổ thao nước trách nhiệm lên đầu của nó nhiều hơn. Vậy mà nó vẫn không ướt bởi vì nó cũng đã tìm được bình phong cho mình:

– A… tui bận chở Ngọc Phương rồi! Không thể chở Lam Ngọc được! – Rồi nó đá mắt với Ngọc Phương – Phải không Phương?

– Um, phải! Lúc nãy Toàn chở mình đến đây nên mình muốn nhờ Toàn chở nốt!

Vốn được mọi người yêu quý nên khi bé Phương vừa mở miệng ra, chẳng ai đùng đẩy bất cứ thứ gì vào thằng Toàn nữa. Nhưng thật không may rằng, nạn nhân tiếp theo đó chính là tôi.

Thứ nhất, tôi đi một mình, không chở ai, không vướng bận bất cứ thứ gì. Thứ hai, theo như tụi nó nhận xét thì tôi là người thân với Lam ngọc nhất, tiếp xúc nhiều với Lam Ngọc nhất và là người duy nhất nói chuyện với Lam Ngọc mà không bị em đay nghiến.

Vậy nên:

– Ông chở lớp trưởng đi nha!

Bọn nó khoái chí đùng tất cả trách nhiệm lên đầu tôi rồi co giò đạp xe 1 mạch cứ y như rằng ở lại chút nào là bị tôi bắt thay thế ngay vậy.

Thiệt tình là từ đó đến giờ tôi mới thấy con gái lại sợ con gái đến thế. Suy cho cùng thì Lam Ngọc chỉ làm tròn trách nhiệm của mình thôi. Đôi lúc em còn bao che cho học sinh lớp mình nữa mà. Như lúc nãy đấy rõ ràng là những học sinh không đồng phục của lớp tôi rất nhiều, hầu như nhỏ nào cũng không đeo huy hiệu đoàn khi đi học, ấy thế mà có đứa nào bị trừ hạnh kiểm đâu. Vậy mà giờ đây khi Lam Ngọc cần người chở nhỏ nào nhỏ nấy đều cố lảng tránh, thiệt là bất bình quá mà!

Nhưng cái ý nghĩ đó nhanh chóng bị cuốn theo những cơn gió mùa đông lạnh lẽo, xuyên qua những con đường tấp nập xe cộ nối đuôi nhau theo ánh nhìn xa xăm của Lam Ngọc.

Trước khoảng sân bao la đông nít người qua lại của siêu thị đêm giáng sinh, thật không khó để nhận ra em trong màu áo vàng tươi đặc trưng của hoa mai ngày Tết.

Có lẽ vì em đang đứng gần tôi nhưng cũng có lẽ ở nơi em toát ra một thứ gì đó rất cuốn hút khiến tôi không thể nào rời mắt được, xinh đáo để!

Nhưng rồi cái sự nhìn lén của tôi cuối cùng bị Lam Ngọc phát hiện. Em quay sang tôi với cặp mắt hình viên đạn:

– Đã đi được chưa? Hay còn muốn ngắm nữa?

Giật thót bởi câu nói nửa úp nửa mở của Lam Ngọc, tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài một câu trả lời cộc lốc:

– Ờ, đi!

Lam Ngọc thở phì, lắc đầu nhìn tôi rồi nhanh nhẹn leo lên xe thoăn thắc như một chú sóc.

Suốt quảng đường từ siêu thị Lotte đến cổng sau trường học khoảng gần hai cây số, tôi và Lam Ngọc cứ lặng thin mỗi người đều làm công việc riêng của mình. Tôi thì gồng người đạp xe hòng bắt kịp đám thằng Toàn, còn em cứ nhìn xa xăm ở đâu đó, hai tay khoanh trước ngực để giữ ấm khỏi những cơn gió lạnh đang tung từng luồng hàn khí rít qua thân thể hai đứa tôi.

Cũng nhờ có nhưng cơn gió đó, tôi mới có cớ bắt chuyện với Lam Ngọc:

– Ngọc có cảm thấy lạnh không?

– Hơi hơi! – Em nói với giọng run run.

– Sao lúc nãy không mang theo áo ấm?

– Chỉ có áo khoác mỏng để che nắng thôi, không có áo ấm!

Câu trả lời của em khiến tôi hết sức ngạc nhiên bởi phàm là con gái thì sẽ có rất nhiều loại áo mới đúng, làm gì có việc chỉ có mỗi áo khoác thôi chứ.

Thế nên tôi quyết định hỏi sâu hơn:

– Vậy từ đó giờ Ngọc không ra ngoài trời lạnh lần nào à?

– Không! Vì để thực hiện lời hứa cứ hễ thời gian rảnh là Ngọc đi học võ, mà học võ rồi mồ hôi ra nhiều, nóng nực cần áo ấm để làm gì chứ?

Dù biết Lam Ngọc chỉ cố giải thích cho lí do mình không có áo ấm nhưng tôi không thể nào tránh khỏi cảm giác áy náy, hổ thẹn được. Em nói rằng em thực hiện lời hứa, đi học võ, chẳng phải đó là lời hứa của em với tôi năm xưa hay sao. Hứa rằng em sẽ có võ giống tôi, em sẽ mạnh mẽ, kiên cường và không bao giờ khóc.

Dường như nhìn thấu được tâm can của tôi (không biết là lần thứ mấy rồi) Lam Ngọc bỗng trầm giọng như thể không còn là giọng của em nữa:

– Thắm thoát đã 10 năm trôi qua rồi Phong nhi?

– Ừ… ừm, nhanh thật!

– Lời khi xưa Ngọc đã hoàn thành rồi, còn Phong chắc không bao giờ hoàn thành được phải không?

Từng lời nói của Lam Ngọc tựa như những con dao ghim sâu vào trong tim tôi đau đến tê tái. Lúc đó tôi chỉ ậm ừ, chẳng biết nói gì hơn. Trong lòng tôi giờ này đang rối như tơ vò, làm sao có thể đáp lời em được.

Danh sách các phần

Trang: Phần 1 Phần 2 Phần 3 Phần 4 Phần 5 Phần 6 Phần 7 Phần 8 Phần 9 Phần 10 Phần 11 Phần 12 Phần 13 Phần 14 Phần 15 Phần 16 Phần 17 Phần 18 Phần 19 Phần 20 Phần 21 Phần 22 Phần 23 Phần 24 Phần 25 Phần 26 Phần 27 Phần 28 Phần 29 Phần 30 Phần 31 Phần 32 Phần 33 Phần 34 Phần 35 Phần 36 Phần 37 Phần 38 Phần 39 Phần 40 Phần 41 Phần 42 Phần 43 Phần 44 Phần 45 Phần 46 Phần 47 Phần 48 Phần 49 Phần 50 Phần 51 Phần 52 Phần 53 Phần 54 Phần 55 Phần 56 Phần 57 Phần 58 Phần 59 Phần 60 Phần 61 Phần 62 Phần 63 Phần 64 Phần 65 Phần 66 Phần 67 Phần 68 Phần 69 Phần 70 Phần 71 Phần 72 Phần 73 Phần 74 Phần 75 Phần 76 Phần 77 Phần 78 Phần 79 Phần 80 Phần 81 Phần 82 Phần 83 Phần 84 Phần 85 Phần 86 Phần 87 Phần 88 Phần 89 Phần 90 Phần 91 Phần 92 Phần 93 Phần 94 Phần 95 Phần 96 Phần 97 Phần 98 Phần 99 Phần 100 Phần 101 Phần 102 Phần 103 Phần 104 Phần 105 Phần 106 Phần 107 Phần 108 Phần 109 Phần 110 Phần 111 Phần 112 Phần 113 Phần 114 Phần 115 Phần 116 Phần 117 Phần 118 Phần 119 Phần 120 Phần 121 Phần 122 Phần 123 Phần 124 Phần 125 Phần 126 Phần 127 Phần 128 Phần 129 Phần 130 Phần 131 Phần 132 Phần 133 Phần 134 Phần 135 Phần 136 Phần 137 Phần 138 Phần 139 Phần 140 Phần 141 Phần 142 Phần 143 Phần 144 Phần 145 Phần 146 Phần 147 Phần 148 Phần 149 Phần 150 Phần 151 Phần 152 Phần 153 Phần 154 Phần 155

Thể loại truyện sex

Xem Nhiều

Thể loại truyện sex | Bố chồng nàng dâu | Bác sĩ – Y tá | Bố đụ con gái | Chị dâu em chồng | Cho người khác đụ vợ mình | Con gái thủ dâm | Dâm thư Trung Quốc | Đụ cave | Địt đồng nghiệp | Đụ công khai | Đụ cô giáo | Đụ máy bay | Đụ mẹ ruột | Đụ tập thể | Đụ vợ bạn | Trao đổi vợ chồng

VIP 1

Casino Trực Tuyến